Vì hôm nay là ngày của mẹ...

Mẹ ơi,

Con lại gọi mẹ rồi này, nhưng là cố ý chứ không phải buột miệng nữa. Hôm nay ngồi đếm lại sơ sơ, con nhận ra ngày nào mình cũng gọi mẹ gần chục lần mà không để ý. “Mẹ ơi, hôm nay mấy giờ ăn cơm ạ?”, “Mẹ ơi, quần áo đã khô chưa ấy nhỉ?”, “Mẹ ơi, hôm nay ngoài trời có nóng không?”, và một ngàn câu “Mẹ ơi” khác. Mẹ hay bật cười, thi thoảng cũng nhăn mặt: “Cái gì cũng hỏi mẹ!”. Kể cũng đúng, câu cửa miệng của con khi ở nhà là “Mẹ ơi”.

Có lẽ vì mẹ luôn chu toàn mọi việc trong gia đình, từ đi chợ, nấu ăn, giặt giũ, phơi phóng cho tới đưa đón con đi học. Có lẽ vì mẹ luôn dặn dò con trong từng hành động và lời ăn tiếng nói: ăn cơm không được chăm chú chọn toàn miếng ngon cho mình, rửa bát xong phải nhớ lau bếp cho sạch, nói chuyện với bạn phải nhẹ nhàng lịch sự. Có lẽ vì mẹ hay “mắng” khi con ăn ít để giữ dáng, khi con ngủ muộn vì mải chat chit với bạn bè, khi con quên mang ô vào những ngày trời mưa để rồi dính cảm. 

Mẹ hiện diện hàng ngày trong cuộc sống của con. Cả những lúc con buồn nhất, con tức giận nhất, và con hạnh phúc nhất. Bài thi học kì làm con không muốn ăn cơm, mẹ mang vào tận phòng hỏi han và an ủi. Chuyện bạn bè ở lớp hiểu lầm khiến con tủi thân và ấm ức, mẹ tôn trọng thái độ của con, lắng nghe và phân tích cho con nhìn ra vấn đề. Kết quả thi đội tuyển mỹ mãn, mẹ là người đầu tiên con gọi điện thông báo, rồi ngay trong ngày hôm đó được chiêu đãi một bữa tối đặc biệt do chính tay mẹ làm. 

Những câu dặn dò lặp đi lặp lại tới “phát chán”, những lời trách mắng thi thoảng khiến con cảm thấy “đau đầu”, những khoảng lặng nặng trĩu khi con làm điều gì có lỗi,… Tất cả những điều ấy, nhìn lại, thật thân thương và đáng quý tới nhường nào. Và con chỉ có thể nhận ra vào những dịp mẹ có việc đi vắng. Giống như ngày hôm nay.

Chỉ một vài ngày nữa là tới Ngày của Mẹ, con muốn tranh thủ những ngày mẹ không ở nhà để viết những dòng này. Một phần vì thấy mình nhớ mẹ ghê, phần khác vì con ngại lắm! Con sẽ vẫn “nhí nhố” như ngày thường, tặng mẹ một món quà nho nhỏ, rồi cười nói cùng cả nhà như vẫn từng. Làm sao có thể đứng trước mặt mẹ và thổ lộ cả một bài diễn văn như thế này được chứ!

Con mong mẹ sẽ mở lá thư ra trước khi đi ngủ, vì sau đó mẹ có thể ngủ một giấc thật ngon, mơ thấy con và cả nhà mình trong giấc mơ mẹ nhé! Con sẽ tập thể hiện tình cảm nhiều hơn, và cố gắng để ngày nào cũng là ngày của mẹ. 

Mẹ ơi, con yêu mẹ!

Chia sẻ bình luận của bạn

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.