Từ xưa đến nay, chúng ta luôn quan niệm rằng mẹ là đại diện cho sự gần gũi và yêu thương, còn cha là hiện thân của những bài học nghiêm khắc; mẹ là người chu toàn công việc gia đình, còn cha là người dấn thân ngoài thế giới để kiếm sống. Chính vì những điều đó, những đứa trẻ thường sẽ cảm thấy gần gũi hơn trong vòng tay của mẹ, và có lẽ là cảm thấy có chút… xa cách với chính người cha của mình.
Con cũng chẳng phải ngoại lệ. Hình bóng của cha trong ký ức của con là một người đàn ông đặc biệt hay quên, thường xuyên lỡ hẹn và không được tinh tế cho lắm. Cha chẳng nhớ những dịp lễ đặc biệt, chẳng nhớ những ngày kỷ niệm của cả gia đình, đến món quà con yêu thích cha cũng có thể vô tình “quên” vì bận rộn. Nhiều khi con tự hỏi, chẳng nhẽ tình yêu của cha đối với gia đình mong manh đến nỗi cha có thể quên đi bất cứ lúc nào hay sao?
Cứ mỗi một lần ngày của cha qua đi, con lại lớn lên và trưởng thành hơn một chút. Nhìn thấy những hình ảnh cha con âu yếm và ấm áp trên truyền thông, con lại bất chợt nghĩ về cha nhiều hơn, nghĩ về những mâu thuẫn chẳng khi nào ngơi nghỉ, cả những ý kiến bất đồng, và những lần con trách cha không quan tâm tới gia đình nhỏ này nhiều hơn.
Con cứ ngốc nghếch và vô tâm như vậy suốt một khoảng thời gian dài mà chẳng hay biết rằng: những gì bản thân không nhìn thấy, không có nghĩa là chúng không tồn tại, cũng như tình yêu thương của cha vậy. Một khi đã về nhà, cha bỏ lại hết những ưu phiền và âu lo ở phía bên ngoài cánh cửa chỉ vì cha không muốn cả nhà phải lo lắng.
Thế rồi bất chợt con nghĩ về sự ích kỷ và non nớt của bản thân. Chẳng phải là cha hay quên, mà chính vì cha muốn làm việc nhiều hơn một chút để gia đình có cuộc sống tốt hơn. Chẳng phải cha thiếu tinh tế, mà chính vì cha tin rằng mẹ sẽ hiểu con nhiều hơn cha. Cha luôn âm thầm theo sát và chăm sóc con ngay cả khi con chẳng nhìn thấy điều đó đi chăng nữa.
Ngày của cha… những ký ức vui vẻ bên cạnh cha cứ vậy mà ùa về trong tâm trí. Con vẫn nhớ khi cha cõng con đi xem pháo hoa giao thừa rồi gặp mưa giữa dòng người đông nghịt, baa đã cởi áo khoác để che mưa cho con. Con nhớ lại cả những khi baa vừa thúc giục con ngủ sớm vừa cùng con thức đêm học bài… Thì ra tình yêu của baa dành cho con lại dịu dàng và âm thầm đến vậy.
Mỗi lần xảy ra mâu thuẫn, cha luôn nói “khi nào lớn con sẽ hiểu”, và khiến con hậm hực. Nhưng con không biết rằng cha đang bảo vệ sự hồn nhiên của con trước những sóng gió của cuộc sống này. Và cho đến bây giờ, cha ơi, con đã hiểu rồi đây!
Người đủ sức để gồng gánh mọi thứ như cha hẳn là một người tuyệt vời và mạnh mẽ biết bao. Cuộc sống đôi khi chẳng như người ta mong đợi, và khi được nhìn thấy thế giới rồi, con mới chợt nhận ra khi ở trong vòng tay cha con đã được bao bọc và chở che đến nhường nào. Có cha đồng hành bên cạnh, con cảm thấy như cho dù cả thế giới có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, thì chỉ cần có cha, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi.
Con ước mình sớm biết rằng tất cả những món quà cha tặng cho con, dù chúng có xấu, đẹp ra sao, thì cha cũng đã cố gắng hết sức mình để đứa trẻ ngốc nghếch là con được vui vẻ. Con ước mình sớm biết rằng cha cũng có những nỗi niềm riêng, chứ chẳng phải lạnh lùng hay vô tâm như những gì cha thể hiện ra bên ngoài. Con ước mình sớm trưởng thành, sớm hiểu chuyện hơn, để nhận ra những điều cha chẳng nói.
Con biết, với cha, tình yêu thương không nhất thiết phải nói thành lời. Nhưng bằng cả trái tim này, con muốn cha có thể nghe thấy lời con nói, rằng “Cảm ơn cha vì đã là cha của con. Con thương cha, và con biết rằng cha cũng rất thương con.”.
Con chẳng cần đợi đến ngày của cha, vì mỗi ngày, cha luôn là người đàn ông tuyệt vời nhất!