Với những bậc cha mẹ Việt Nam, “vâng lời” hay “ngoan” vẫn còn được xem là một đức tính cần truyền dạy cho con. Ngày bé con ngoan, đặt đâu ngồi đó, gọi dạ bảo vâng, ba mẹ tiết kiệm được bao nhiêu thời gian và công sức trông con. Nhưng bạn có lo lắng không khi con trưởng thành, bước vào môi trường đại học hay việc làm mà vẫn ngoan y như thế? Vẫn nhất nhất hỏi ý người trên chứ không dám quyết định độc lập một thứ gì?
Có thể, chúng ta chỉ nhìn nhận sự việc ở hai thái cực. Con không ngoan, không vâng lời thì nhất định là con hư. Nhưng thực ra không phải thế, con có thể vừa có bản lĩnh và tư duy độc lập, vừa không hư. Con có thể tranh luận và không làm theo ý cha mẹ, vẫn không hư. Vậy cha mẹ nên tự hỏi, bạn muốn con ngoan đến mức độ nào? Bạn muốn mình luôn đúng và con không bao giờ được cãi? Hay bạn muốn dạy con cách sống mà theo bạn là tốt nhất, nhưng sẵn sàng đối thoại và tôn trọng khi con muốn sống khác đi?
Dù bạn yêu con đến đâu, thì bạn và con vẫn là hai bản thể riêng biệt. Con có những tiềm năng, trải nghiệm và ước mơ riêng. Vì vậy hãy hạ thấp chuẩn “ngoan” xuống, để con được sống như mình là và làm nên những điều vĩ đại của riêng con.
Vâng lời hay bản lĩnh? Bạn chọn gì cho con mình?