châm ngôn về nuôi dạy con

“Nếu bạn chưa bao giờ bị con ghét, bạn chưa bao giờ thật sự làm cha mẹ.” –  Bette Davis

“Mẹ đừng lo cho con nữa được không?”

Đó có lẽ là câu nói đau nhất mà tôi từng nghe từ miệng cô con gái nhỏ của mình, vào năm đầu tiên con học cấp 3. Tôi không hiểu mình sai ở đâu khi gặng hỏi con về bạn trai mà cô bé hay nhắn tin cùng và bài kiểm tra toán 7 điểm. Tôi rất muốn, giống như hàng trăm cuốn sách dạy làm cha mẹ vẫn nói, lắng nghe và trở thành “người bạn lớn” của con. 

Nhưng tuổi teen đâu đơn giản như vậy. 

Con có một thế giới riêng mà mọi người lớn ngó nghiêng vào đều trở nên khó ưa. Tôi cố gắng lắng nghe con, nhưng phải nghe gì đây? Khi con bé chẳng chịu nói với mình nửa lời. Tôi đóng vai “thám tử” vụng về xem điện thoại con, ánh mắt con nhìn lúc phát hiện ra thật sự rất khó quên. Con và tôi đã có những buổi tối đầy nước mắt, tổn thương và hoang mang. 

Tôi đã có cảm giác, con ghét mình. 

Nhưng thực ra thì mọi chuyện không tệ đến thế. 

Trải qua những gay gắt đầu tiên, con sẽ hiểu rằng im lặng không phải là cách giao tiếp, rằng những cánh cổng sắp tới quá lớn để con có thể khép kín lòng mà tự vượt qua một mình. Con sẽ nhận ra, cha mẹ, gia đình là điểm tựa quý giá đến nhường nào. Con bé tốt nghiệp đại học rồi đi du học, ngày chia tay đã nói rằng nó “thương bố mẹ nhất trên đời”. 

Vậy nên, tôi không nghĩ chúng ta nhất định phải khiến con luôn luôn nghe lời hay hoà hợp với mình. 

Bởi cha mẹ đôi khi “hơi lạc hậu” để dễ dàng chấp nhận những lí lẽ mới mẻ của con. Con thì ẩm ương và “cá tính” để bình tĩnh ngồi lại giải thích. Và cũng bởi, cha mẹ lắm khi phải “cứng” để kìm bớt những bồng bột tuổi trẻ. 

Tôi nghĩ, hãy cứ cho cả con và chúng ta thời gian. 

Để hiểu hơn về thế giới của nhau, chấp nhận rằng có những khoảng cách cần lấp đầy và những khung trời riêng cần tôn trọng. 

Để con lớn lên, học cách quay về và cha mẹ “lớn lên”, học cách dần buông tay. 

Chia sẻ bình luận của bạn

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.