Nếu có một chiếc thẻ nhớ ghi lại tất cả những câu cằn nhằn của mẹ về con, có lẽ nó phải nhiều dung lượng lắm, to lớn lắm, không thể nào đo đếm được. Con gọi nó là chiếc thẻ nhớ biết-tuốt.
Nhờ nó, con luôn biết được mấy cái quần, cái áo thất lạc của mình đang ở đâu. Nhờ nó, con luôn kịp dậy sớm, đến đúng giờ vào những dịp quan trọng nhất. Nhờ nó, bữa cơm nào của con cũng trọn vẹn, thơm ngon, những đêm học bài ấm hơn, bớt mệt hơn vì bánh và sữa đầy đủ.
Mà cái thẻ nhớ này kì diệu lắm.
Con học cả tối, nó không ghi lại một phút. Nhưng con vừa động tay vào Facebook, lập tức nó giúp mẹ xâu chuỗi vấn đề rồi đi đến kết luận: “tối ngày dính lấy cái điện thoại rồi có ngày trượt trắng mắt con ạ”. Con yêu một tí thì có làm sao? Thẻ nhớ của mẹ chẳng lưu lại đến một giây cảm xúc rung động trong veo của chúng con, không lưu lại câu thì thầm “cố ôn rồi còn vào chung trường đại học”, mà chỉ thấy rặt những “hư hỏng”, “đua đòi”, “chểnh mảng” trong cái nắm tay cấp 3. Rồi bao nhiêu là mệt mỏi sau một ngày dài cố gắng đủ thứ – từ học thêm đến sinh hoạt ngoại khoá, cái thẻ nhớ của mẹ chẳng ghi nhận chút nào, chỉ soi ra cái giường bừa bộn chăn màn ban sáng con quên gấp. Mẹ lại ca bài bất hủ: “Chả bao giờ nhờ được cái gì”.
Nhưng mẹ ạ, có lẽ có một điều chiếc thẻ nhớ ấy không nhớ đâu – hôm nay là ngày của mẹ.
Trong ngày đẹp đẽ này, con muốn gửi lời cảm ơn đến bộ nhớ kì diệu ấy, vì đã luôn ghi lại từng bước đi nhỏ nhất của cuộc đời con. Nhờ cái thẻ cằn nhằn, buồn cười và rất “hiện đại” của mẹ, con được lớn khôn trong cả yêu thương và kỉ luật. Nhờ cái thẻ nhớ của mẹ, con được phép bỏ quên nhiều điều, để tung cánh hết mình chạy theo những giấc mơ người lớn cao vợi. Nhờ cái thẻ nhớ của mẹ, con được phép là chính con, chẳng cần lo nghĩ gì, bé bỏng và vô lo như con trẻ.
Cảm ơn mẹ, đã đem đến chiếc thẻ nhớ “lỗi thời” xịn nhất cuộc đời con!