Con à, không hiểu vì sao từ khi bước chân vào giảng đường đại học, con lại bận rộn đến thế. Khoảng thời gian giữa các thành viên trong gia đình mình rút ngắn lại chỉ còn vài tiếng ngồi ăn cơm với nhau, dăm lần chạm mặt khi con dắt xe ra khỏi cửa. Nhiều lúc muốn hỏi con dạo này học hành thế nào, dự định ra sao, con cũng chỉ đáp gọn “con đang bận”. Mọi cuộc trò chuyện chớp nhoáng đều kết thúc bằng câu nói ấy.

Bố mẹ chưa hiểu điều gì khiến con say mê đến thế, nhưng mừng vì cuộc sống của con thú vị và tràn ngập những điều mới lạ. Mẹ nói với bố rằng “chờ nó bớt bận rồi nói chuyện, chờ nó bớt bận rồi làm, chờ nó bớt bận để nhà mình đi ăn, chờ nó bớt bận…”

Nhưng con mãi không hết bận. Buổi tối thứ bảy, bố mua một con cá ngon về nhà mình nấu lẩu. Mẹ lục đục chuẩn bị cả chiều, em cũng vậy. Nhưng rồi cả nhà ba người ngồi mãi quanh nồi nước sôi lục bục, nghe tiếng chuông điện thoại tút đều. Con nhắn tin hôm nay câu lạc bộ nhiều việc, nhà mình ăn trước. Bố thấy mẹ buồn, con à.

Bố mẹ biết tuổi trẻ nhiều hoài bão và không có thành công nào tự đến. Bố mẹ biết niềm vui của tuổi 20, cảm giác bước chân ra ngoài là một bầu trời khám phá. 

Thế nhưng, bố mẹ muốn con cảm nhận được rằng, phía sau mọi bước đi của con, có bố mẹ tin tưởng và chờ đợi. Rằng bố mẹ cũng muốn được là một phần trong cuộc sống của con, bố mẹ luôn có thời gian để lắng nghe con, chia sẻ mọi vui buồn cùng con, và thực lòng hy vọng, một ngày con sẽ nhận ra, hôm nay mình không bận, để có thể về nhà.

Chia sẻ bình luận của bạn

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.