“Hãy cầu nguyện cho sức khoẻ, hãy cầu nguyện cho loài người” – Maxime Lagacé
Giữa một thế giới đang trên đà phát triển rực rỡ, thật khó để hình dung sự xuất hiện của một “thảm họa” bất ngờ, kéo theo những mất mát tới “chao đảo” toàn cầu. Vậy ra, dù cuộc sống có hiện đại đến nhường nào, sức khoẻ vẫn là chìa khóa của sự sống. Chỉ cần một đại dịch cũng đủ sức “thổi bay” những nỗ lực gây dựng thế giới của loài người.
Việt Nam phần nào đã kiểm soát được đại dịch, nhưng ở những nước khác như Mỹ, Ấn Độ, Brazil hay những quốc gia hàng xóm như Phillipines, Indonesia, Những con số ca nhiễm mới và tử vong vẫn tăng lên từng ngày. Nghe đài báo, xem tivi, đọc bản tin, ta thấy cả thế giới như nhỏ xíu lại, rồi đột ngột “nở ra” trong những số đếm khổng lồ. Nghe có vẻ như xa xôi lắm, nghe nhiều cảm thấy quen tai lắm, ta chỉ còn nhăn mặt run sợ vài giây rồi ngay lập tức trở lại trạng thái bình thường. Nhưng còn những y bác sĩ chứng kiến cái chết diễn ra hằng ngày thì sao? Hay những gia đình kém may mắn có người thân tử vong vì bệnh dịch thì sao? Họ gặm nhấm nỗi đau mất mát, họ tự hỏi cuộc đời sao mà bất công thật nhiều.
Những con số thất nghiệp cũng tăng lên từng ngày. Người vốn đã cực khổ, lại càng thêm cực khổ. Họ là tầng lớp yếu thế, với địa vị thấp và đồng lương chỉ đủ ăn qua ngày. Những công ty lần lượt trượt dài, không phá sản thì cũng cắt giảm biên chế, kéo lê theo số phận của những người làm thuê không thu nhập. Và thế là, họ bất giác trở thành những “nạn nhân” dễ nhiễm dịch bệnh nhất, với sức đề kháng kém và cảm giác “bị bỏ rơi” trong chuỗi ngày dài đằng đẵng.
Hãy trân trọng sự may mắn của mình khi chúng ta đã vượt qua đại dịch và được sống, được yêu thương, được làm việc, được trở lại với cuộc sống bình thường. Thế giới ngoài kia vẫn còn đang vất vả quá, họ gồng mình chiến đấu với dịch bệnh và những thiệt hại nặng nề về nền kinh tế. Tất cả những gì chúng ta có thể làm lúc này, có lẽ là tiếp tục tự giác bảo vệ bản thân và những người xung quanh, là cầu nguyện cho đại dịch này sớm qua đi trên toàn thế giới, là trân trọng và biết ơn những điều nhỏ bé ý nghĩa mỗi ngày.
Hãy dành nhiều thời gian hơn cho những người thân yêu, hãy chăm chỉ rèn luyện sức khỏe, hãy yêu thương công việc mình đang làm, bởi những điều tưởng chừng “bình thường” ấy chưa chắc sẽ tồn tại mãi mãi. Cầu cho sức khỏe và tình yêu thương, rồi hẵng cầu đến những thứ “phù phiếm” khác. Có sức khoẻ, có tình thương, là có tất cả!