“Hãy mở rộng trái tim để cảm nhận những điều đôi mắt không nhìn thấu” – H. Jackson Brown, Jr.
Con người có 2 loại bất hạnh – một là không có lựa chọn nào, hai là có quá nhiều lựa chọn. Các bậc cha mẹ thường cảm thấy khó hiểu trước những trăn trở của các con ngày nay – khi được “học hành đầy đủ”, “muốn làm gì thì làm” mà vẫn luôn không hài lòng, luôn tìm kiếm một “đam mê đích thực” xa xôi nào đó.
Nhưng đó thực sự là khó khăn của những người trẻ 9x, 10x – khi các con kẹt trong áp lực phải có những lựa chọn tốt nhất, khi mình có quá nhiều cơ hội, quá nhiều đặc quyền so với thế hệ của cha mẹ. Các con loay hoay mãi trong việc chọn một ngôi trường đại học, một ngành học cho những năm bản lề sắp tới của mình.
Trước những khúc mắc ấy của con, cha mẹ hãy lắng nghe và chia sẻ. “Đôi khi có những điều con cần cảm nhận bằng trái tim.” Việc quyết định sẽ làm gì và là ai trong mấy chục năm phía trước đôi khi lại cần nhiều hơn là các số liệu thị trường, các xu hướng tuyển dụng và bảng lương dự tính cho từng ngành nghề.
Con cần để bản thân tĩnh tại để nhận ra, đâu là điều con thực sự muốn làm, đâu sẽ là thứ khiến con đủ yêu để vượt qua những buồn bã, trắc trở, thất bại khi theo đuổi. Bởi hiếm có công việc nào khiến con “hào hứng thức dậy mỗi sáng để đến văn phòng”. Đời thực khắc nghiệt. Đôi khi, tiếng gọi từ trái tim từ những ngày đầu tiên này mới chính là lực đẩy cho con, vào những lúc thử thách nhất. Đó là những điều mà lý trí không nhìn thấu được, không đủ sức mạnh để thực hiện.