“Hãy giữ tâm hồn trên mây và bàn chân dưới mặt đất”. – Theodore Roosevelt
Ở nhà mình, mỗi lần động đến câu chuyện chọn ngành, chọn nghề tương lai của con là một trận chiến “bất phân thắng bại” nổ ra.
Mẹ thì muốn con vào ngân hàng lớn, thi tuyển vào các tập đoàn nhà nước hay làm giáo viên cho ổn định, an nhàn. Con thì say sưa trong những “đam mê” của mình. Con bảo, con muốn làm truyền thông, muốn làm phim, muốn tạo nên những tác phẩm “mang cá tính của con, màu sắc của con”.
Ngày con vào đại học ngày càng gần, mẹ đi đâu cũng nghe ngóng chuyện chọn trường, còn dự vài hội thảo nghề nghiệp. Hoá ra, thế giới nghề nghiệp bây giờ cũng khác nhiều lắm. Giờ thì mẹ cũng biết truyền thông chuyên nghiệp, thiết kế, hay cả “digital marketing” hoá ra cũng nhiều cơ hội chẳng kém gì kinh tế, tài chính, kế toán cả.
Thế nhưng, dẫu con đang có nhiều cơ hội hơn, giấc mơ không phải thức dậy là sẽ tự trở thành hiện thực. Và những ước mơ cao, những ấp ủ khác biệt của riêng con, càng không dễ thành hiện thực. Mẹ vui vì thấy con biết nghĩ tới những điều lớn lao, nhưng mẹ thực sự mong con có đủ thực tế và quyết tâm để đi đến cùng với chúng.
Thế nên, đạo diễn tương lai vẫn cần vượt qua được bài kiểm tra toán định kì hôm nay, nhà môi giới chứng khoán chuyên nghiệp ngày mai vẫn cần hoàn thành kì thi tốt nghiệp có môn lịch sử “khó nhằn”. Mọi ước mơ thành công đều phải được bắt đầu từ những kế hoạch thực tế, những tháng ngày kiên trì đeo đuổi và đôi khi là cả những đánh đổi khó tránh.
Vì thế, giờ mẹ hứa sẽ bình tĩnh hơn khi nghe con kể về những dự định vĩ đại của tương lai. Nhưng cũng sẽ rất khắt khe trong vai trò “ban giám khảo” nhận xét bản kế hoạch hiện thực hoá mơ ước đấy con nhé!