“Đừng cố gắng trở thành người thành công, hãy cố gắng trở thành người có ích”. – Albert Einstein
Nếu cuộc đời là một cuộc đua, thì đích đến nằm ở đâu?
Lớp 12 con nghĩ, đích đến đơn giản lắm, thi vào trường đại học là xong. Thi vào đại học rồi, con nghĩ lại. Không, đích đến phải là tấm bằng giỏi, phải là suất thực tập danh giá, phải là giải thưởng hoành tráng quy mô quốc gia nào đó cơ. Bước vào thế giới công việc, con cũng tự đặt một gánh nặng lên vai, rằng phải có lương nghìn đô, làm việc ở tập đoàn nước ngoài, phải chóng mua nhà, sắm xe.
Ngoảnh lại, đích đến trong cuộc đời con, từ khi bước vào lớp 1 đến giờ toàn là chiến thắng. Trong mọi cuộc đua, con phải là người giỏi nhất. Nhưng có một điều khiến con thắc mắc. Rằng liệu chiến thắng, sung túc hay nổi tiếng có phải đích đến đáng khao khát nhất?
Được san sẻ thì thích hơn là giữ bí mật.
Được cống hiến thì thích hơn là giành giật.
Được ghi nhớ thì thích hơn là co mình trong chiếc kén no đủ.
Thế thì, liệu đích đến trong cuộc đời, là trở thành con ngựa đua bất bại kiêu hãnh hay là một cá nhân cống hiến?
Con nâng niu những cuốn sách trên tay, những mong sau này mình cũng có thể kể một câu chuyện thật hay, ở đó người ta sẽ nhớ tên con như một nhà văn. Con lắng nghe tiếng kéo cắt soạt gọn ghẽ trên từng thớ vải, thầm ước sau này những chiếc váy mình may nên sẽ lưu giữ một chút rực rỡ cho cuộc sống. Con nín thở nhìn vào ống kính hiển vi, háo hức và vui sướng nghĩ rằng sau này mình có thể giúp một ai đó thoát căn bệnh quái ác.
Sống có ích, vì thế, có lẽ sẽ vui hơn là chỉ giàu có, nổi tiếng hay như người ta vẫn hay gọi, là thành công, ba mẹ nhỉ?