Đừng chạy theo đồng tiền, hãy theo đuổi đam mê

Tuổi 18 của con thường bắt đầu bằng những lo âu, băn khoăn về tương lai.

Con vẫn thường tự hỏi mình rằng: liệu trở thành một đạo diễn phim có phải là ước mơ viển vông không? Còn cô bạn con thì tâm sự với con rằng: không biết bố mẹ có cho mình làm thời trang không nhỉ?

Con chẳng thể sống một ngày mà không ăn, không thể từ chối tất cả các cuộc hẹn của bạn bè, cũng không thể mãi xin tiền bố mẹ để có thể sống đàng hoàng, no đủ. Vì thế, con nghĩ rằng, tiền bạc – cần lắm.

Thế nhưng, con cũng lại đọc những mẩu chuyện về trầm cảm trong công việc. Con thấy người ta chọn kết thúc cuộc sống vì công việc quá khó khăn đã là đáng sợ. Nhưng con thấy sợ hơn cả, là hình ảnh những cô chú nhân viên hằng ngày đến cơ quan, ngồi buôn chuyện, chỉ chăm chăm đợi đến 5 rưỡi để đi về. Con tự hỏi mình rằng, liệu đến mai này nhìn lại, con có muốn một cuộc đời “an nhàn” và “ổn định” như thế không?

Nhưng mà, con cũng không thể phớt lờ nỗi lo sợ của mình. Nhỡ con không phải là một đạo diễn đủ giỏi để được người ta tin tưởng đầu tư? Nhỡ bộ phim của con chẳng ai đến xem? Con sẽ chẳng biết phải trả lời thế nào khi những người xung quanh hỏi về nghề nghiệp. Con sợ bố mẹ sẽ phiền lòng, lo lắng khi nhìn thấy bạn bè con học ngành hot, tại một ngôi trường danh giá, thực tập ở công ty nước ngoài, mà con thì vẫn hằng ngày cầm máy quay chạy khắp Hà Nội.

Con không có điều gì chắc chắn về tương lai. Nhưng con biết rằng, mỗi phút giây con đứng sau ống kính là mỗi phút giây con hạnh phúc. Mỗi lần nhìn lại những bộ phim ngăn ngắn của mình, con thấy mình có ích hơn. Con nghĩ, nếu mình có ích trong cuộc đời này, con có thể không giàu, nhưng cũng sẽ chẳng sợ thiếu thốn. Con vẫn tin rằng, nếu mình chạy theo đam mê, cống hiến hết mình, một ngày nào đó, những điều còn lại sẽ tự đến.

Con vẫn luôn nghĩ như vậy, không biết những năm tháng tiếp sau sẽ đưa cho con câu trả lời – là đúng hay sai – bố mẹ nhỉ?

Chia sẻ bình luận của bạn

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.