Gửi con của bố,
Bố không giỏi diễn tả cảm xúc bằng lời, và cũng ít khi ngồi xuống cùng con trò chuyện hay tâm sự. Nhưng hôm nay bố muốn viết vài dòng cho con trước lễ bế giảng cuối cùng. Bố tin rằng, sau này mở ra và đọc lại, con sẽ nhớ lại những khoảnh khắc thật đẹp đẽ này của những ngày cấp 3!
Con à, ngày mai chắc con sẽ mang trong mình nhiều cung bậc cảm xúc lắm. Bố có thể hình dung ra những xúc động nghẹn ngào của con khi biết rằng chỉ hôm sau thôi, con sẽ không còn được gặp những đứa bạn thân thiết hàng ngày nữa… Bố biết, suốt những năm tháng vừa qua, họ là cả bầu trời đối với con – bầu trời hồn nhiên và xanh trong nhất. Con vẫn hay hào hứng kể về những trò đùa mới mỗi ngày trên lớp, về sự ngốc nghếch của cậu bạn này hay câu chuyện buồn của một cô bé khác. Thi thoảng con trở về nhà với tâm trạng đầy buồn bực và tức giận, có lẽ bởi con vừa xích mích với vài người bạn thân. Con biết không, những vui buồn giận hờn ngô nghê ấy là những trải nghiệm quý giá lắm, con sẽ khó mà có được lần thứ hai trong cuộc đời này.
Nhớ lại ngày xưa, trước khi tốt nghiệp, bố đã từng lo lắng rằng sau này mỗi đứa một phương, bạn bè hôm nay mai sau biết có còn gần gũi hay lại xa cách nghìn trùng, khi trở lại gặp nhau sẽ chẳng còn những câu chuyện chung, những mối bận tâm giống nhau hay những trò nghịch ngợm quậy phá như khi xưa được nữa. Bố cũng lo sợ rằng lên Đại học và ra ngoài xã hội, bố sẽ chẳng tìm được những người bạn “tri âm tri kỷ” như lúc bấy giờ. Nhưng con yêu à, tình bạn cấp 3 quả thực bền và đẹp lắm. Tình bạn ấy chắc chắn sẽ đồng hành cùng con trong suốt cuộc đời này, ở bên cạnh và giúp đỡ con mỗi khi con gặp khó khăn trong cuộc sống. Tình bạn cấp 3 cũng dạy cho con biết phân biệt bạn tốt và bạn “nhãn mác”, để sau này con biết cách “nhìn người” khi ra ngoài xã hội. Và chính nhờ những mối quan hệ bạn bè ấy mà con học được cách kết nối với mọi người, biết “đối nhân xử thế” sao cho khéo.
Bố cũng nhớ lại những đêm con ngồi một mình ở bàn học, nhất quyết không nghe lời bố mẹ đi ngủ, vùi đầu trong “biển đề cương”, cằn nhằn: “Bố mẹ cứ ngủ trước đi, để con học xong đã!”. Nhưng cũng có những lần khác khi con bị điểm kém, tìm cách giấu bố mẹ rồi giả vờ nói dối vòng quanh, làm bố vừa giận vừa thương, không biết nên thể hiện ra ngoài thế nào cho “nghiêm nghị”. Trước đây bố cũng từng trải qua cảm giác thế nào là say mê hay chán ghét một môn học, nhưng con yêu à, nhờ có những năm tháng học tập bền bỉ mà con sẽ hình thành cho mình thói quen và kỉ luật của bản thân, để sau này khi trở thành người lớn, con có thể phân bổ thời gian hợp lí cho những việc mình thích và những việc mình không thích. Con cũng sẽ rèn được cho mình ý chí phấn đấu, chí tiến thủ và quyết tâm đạt tới mục đích cuối cùng.
Viết dài như vậy, nhưng bố cũng chỉ có một mong muốn duy nhất mà thôi. Bố mong con sẽ lấy quá khứ làm bệ phóng vững chãi để chiếc tên lửa của mình bay thật cao, thật xa, tới một vũ trụ mới nơi tương lai tươi sáng đang chờ đợi con ở phía trước. Con hãy biết dựa vào quá khứ để vươn lên, thay vì chỉ mắc kẹt mãi trong những kỉ niệm xưa cũ. Hãy lấy những kỉ niệm ấy làm động lực, làm bài học cho con vững bước trên cuộc đời này.
Cánh cổng tương lai đã mở ra rồi, con hãy tự tin sải bước nhé. Bố mẹ sẽ luôn ở đây, dõi theo từng chặng hành trình của con trên những nấc thang đường đời.
Tin yêu con rất nhiều,
Bố của con.