Tôi vẫn nhớ, trong một tiết học văn thời cấp 3, cô giáo tôi nói rằng: “Người đàn ông mạnh mẽ nhất là khi họ trở nên dịu dàng.” 

Bố không phải là siêu nhân cứu thế giới, không phải là ông chủ giàu có, cũng không phải là người chồng Hàn Quốc lãng mạn “đúng ý” mẹ. Nhưng những “lớp học dịu dàng” bố theo mỗi ngày, thì khó lắm. 

Phải học cách bế một em bé vài cân mỏng manh bằng đôi tay to lớn, thô ráp và vụng về của mình, học cách hát những lời ru à ơi ngọt ngào trong những đêm dài mẹ thiếp đi mỏi mệt. 

Phải học cách đương đầu với trăm ngàn nỗi lo mà trở về nhà vẫn thật “tràn đầy năng lượng”. Tôi nhớ những đêm muộn, ngồi áp tai vào khung cửa, chỉ chờ nghe một tiếng xịch cửa “Bố về”, tiếng bố vọng lên “Cả nhà ngủ sớm thế!”. Tôi nhớ những ngày mưa như tát nước trên đường tới lớp, núp sau lưng áo mưa của bố, thế giới lặng lại, ấm áp và có mùi mồ hôi chan chát.

Bố còn phải học cách giấu đi những lo âu của mình, để con bớt đi căng thẳng. Tôi nhớ cả sáng sớm mùa hạ trời trong vắt, miếng xôi nghẹn ứ trong cổ vì lo âu, bố đứng bên chiếc xe máy cà tàng, nháy mắt “Con gái bố sẽ thi đậu á khoa. Mà này, á khoa thôi đấy nhé”.

Bố là tấm khiên lớn, một mặt sắt đá chiến đấu với đủ mọi bão tố ngoài kia, một mặt lại lót bông mềm, bao bọc con lớn lên suốt thời thơ ấu. 

Tôi nghĩ, bố tôi, hay bất cứ người đàn ông nào trở thành cha, đều đã phải học cách trở nên dịu dàng như thế. Để chỉ cần có bố ở bên, là con thấy cuộc đời này bình yên, ấm áp.

Có sự dịu dàng của bố, là hạnh phúc của con. 

Con yêu bố!

Chia sẻ bình luận của bạn

This site uses Akismet to reduce spam. Learn how your comment data is processed.